Giời đi vắng, tôi đi khám bệnh ở bệnh viện B và bênh viện T. Mới sớm tinh mơ chả kịp ăn uống gì phải lao vào xếp hàng mua vé khám B, qua cửa tư vấn được chỉ trỏ lung tung rồi cũng tìm được chỗ. Ngồi vào xếp hàng cả buổi để được gọi vào khám, yên tâm chờ số trên cửa phòng nhảy đến phần mình. Quái sao người thì cứ vào mà đồng hồ số không nhảy nhỉ, muộn quá rồi đành vào hỏi, chị bác sĩ quát sao qua số lâu rồi mà không vào, bây giờ thì phải chờ hết lượt thì quay lại? Tôi cố cãi là số bên ngoài vẫn là 20, tôi là số 39. Thôi thì đành nài nỉ bác sĩ khám cho em. Hỏi han vài câu, chị bác sĩ in cho 3 tờ xét nghiệm tổng thể. Tôi chạy quay ra nộp tiền lấy hóa đơn, tài chính in cho 3 tờ giấy A4 ghi là “hóa đơn thanh toán”. Tôi hỏi hóa đơn đỏ cơ, chị bảo đây là hóa đơn chứ còn gì nữa. Muộn quá đành chạy vào xét nghiệm đã. Lại chờ đến số của mình. Chiếc đồng hồ số chớ trêu lại không nhảy, mình lại sấn vào hỏi, chị kỹ thuật viên nhìn số của tôi qua rồi nhưng vẫn thông cảm lấy mẫu cho và bảo về chờ chiều đến lấy kết quả.
Để bõ buổi đi khám, tôi trực bên bệnh viện T để đăng ký khám đầu giờ. Thông báo giờ làm việc là 13h30. Tôi chầu trực cùng 1 chị nhà báo mãi không thấy mở cửa dù đồng hồ đã chỉ sang 13h35, nhà báo mạnh dạn gõ cửa. Một tiếng quát vọng ra “không phải giục” đến giờ tự khắc mở. Thôi thì cửa cũng phải mở. Tôi hỏi đăng ký khám “giáo sư”, chị nhân viết quát “có biết hôm nay là thứ mấy không mà đăng ký khám giáo sư”, tôi thật thà “dạ không ạ” chỉ bảo hôm nay không phải là lịch khám, nếu khám thường thì khám, thôi thì khám vậy. Lấy số xong sang chờ đến số. Đồng hồ số chỉ gần đến lượt. May quá khám ở phòng trưởng khoa. Nhưng quái đã 14h30 mà mãi không thấy mở cửa cũng không thấy khám. Sốt ruột vì phòng bên cạnh đăng ký sau lại được khám trước. Mạnh dạn hỏi cô trợ lý thì chị bảo phải chờ và chị xịt cho 1 cái vào mũi để chờ khám. Rồi thì cũng đến lượt mình vào khám.
Xong xuôi bên T tôi chạy như điên sang bệnh viện B lấy kết quả. Lại chờ gọi đến tên thì nhận kết quả rồi lấy số chờ vào khám. Đồng hồ số lại nhảy kỳ diệu như buổi sáng. Nhưng chiều tôi đã có kinh nghiệm hơn nên tự mạnh bạo vào hỏi ngay khi người có số trước mình vào để không mất lượt. Cuối cùng cũng xong phần khám bệnh. Xuống hành chính để xin cái dấu đóng vào để về thanh toán. Đúng 16h25 phòng đóng cửa, chị nhân viên trực bảo hết giờ rồi để mai đến. Tôi nài nỉ chị linh động giải quyết vì tôi đi xa và đã chờ cả buổi để khám xong, chị bảo phải chờ chị nhân viên cầm dấu đi họp về mới xin được, đành chờ hơn 30 phút sau để cộp cái dấu. Xong rồi tôi mới chợt giật mình xem lại là phải có hóa đơn đỏ mới thanh toán được, chạy sang thì than ôi tài chính đã nghỉ đành để hôm sau đến. Chiều hôm sau đến trực trước 30 phút vào xin hóa đơn tôi nói ngay “thưa chị cái mớ này không thanh toán được, chị cho em xin cái hóa đơn đỏ. Chị trẻ trẻ xinh xin bảo chờ tí để chị xin cho. Thế là mất buổi cũng xin được cái hóa đơn đỏ.
Tôi đi mua thuốc. Tìm khắp nơi cũng có 1 chỗ ở Thái Thịnh có hóa đơn đỏ. Chị bán thuốc lên hóa đơn 2 triệu tiền thuốc. Tôi trả tiền lấy thuốc và xin hóa đơn, chị bảo hiện chưa có mai đến lấy, để điện thoại lại chị sẽ gọi. Tiền trả rồi, thuốc lấy rồi chẳng lẽ trả lại, cực chẳng đã đành về. Để chắc ăn hai hôm sau tôi mới đến, cong đít phóng xe đến lấy chị lại bảo chị rất xin lỗi em là chưa viết được mai em đến. Thật không có gì bực bội hơn. Tôi mắng cho 1 trận rồi đành về. Để 2 ngày hôm sau mới đến, đến nơi chị lại bảo em chờ chị để chị viết, chị xin lỗi vì hôm trước chưa có hóa đơn. Than ôi chưa có thì bảo chưa có để đỡ phải mất công đến mà người ta phải nói dối mình và làm khổ mình đến thế.
Tôi đã đi khám bệnh thế đấy.
Để bõ buổi đi khám, tôi trực bên bệnh viện T để đăng ký khám đầu giờ. Thông báo giờ làm việc là 13h30. Tôi chầu trực cùng 1 chị nhà báo mãi không thấy mở cửa dù đồng hồ đã chỉ sang 13h35, nhà báo mạnh dạn gõ cửa. Một tiếng quát vọng ra “không phải giục” đến giờ tự khắc mở. Thôi thì cửa cũng phải mở. Tôi hỏi đăng ký khám “giáo sư”, chị nhân viết quát “có biết hôm nay là thứ mấy không mà đăng ký khám giáo sư”, tôi thật thà “dạ không ạ” chỉ bảo hôm nay không phải là lịch khám, nếu khám thường thì khám, thôi thì khám vậy. Lấy số xong sang chờ đến số. Đồng hồ số chỉ gần đến lượt. May quá khám ở phòng trưởng khoa. Nhưng quái đã 14h30 mà mãi không thấy mở cửa cũng không thấy khám. Sốt ruột vì phòng bên cạnh đăng ký sau lại được khám trước. Mạnh dạn hỏi cô trợ lý thì chị bảo phải chờ và chị xịt cho 1 cái vào mũi để chờ khám. Rồi thì cũng đến lượt mình vào khám.
Xong xuôi bên T tôi chạy như điên sang bệnh viện B lấy kết quả. Lại chờ gọi đến tên thì nhận kết quả rồi lấy số chờ vào khám. Đồng hồ số lại nhảy kỳ diệu như buổi sáng. Nhưng chiều tôi đã có kinh nghiệm hơn nên tự mạnh bạo vào hỏi ngay khi người có số trước mình vào để không mất lượt. Cuối cùng cũng xong phần khám bệnh. Xuống hành chính để xin cái dấu đóng vào để về thanh toán. Đúng 16h25 phòng đóng cửa, chị nhân viên trực bảo hết giờ rồi để mai đến. Tôi nài nỉ chị linh động giải quyết vì tôi đi xa và đã chờ cả buổi để khám xong, chị bảo phải chờ chị nhân viên cầm dấu đi họp về mới xin được, đành chờ hơn 30 phút sau để cộp cái dấu. Xong rồi tôi mới chợt giật mình xem lại là phải có hóa đơn đỏ mới thanh toán được, chạy sang thì than ôi tài chính đã nghỉ đành để hôm sau đến. Chiều hôm sau đến trực trước 30 phút vào xin hóa đơn tôi nói ngay “thưa chị cái mớ này không thanh toán được, chị cho em xin cái hóa đơn đỏ. Chị trẻ trẻ xinh xin bảo chờ tí để chị xin cho. Thế là mất buổi cũng xin được cái hóa đơn đỏ.
Tôi đi mua thuốc. Tìm khắp nơi cũng có 1 chỗ ở Thái Thịnh có hóa đơn đỏ. Chị bán thuốc lên hóa đơn 2 triệu tiền thuốc. Tôi trả tiền lấy thuốc và xin hóa đơn, chị bảo hiện chưa có mai đến lấy, để điện thoại lại chị sẽ gọi. Tiền trả rồi, thuốc lấy rồi chẳng lẽ trả lại, cực chẳng đã đành về. Để chắc ăn hai hôm sau tôi mới đến, cong đít phóng xe đến lấy chị lại bảo chị rất xin lỗi em là chưa viết được mai em đến. Thật không có gì bực bội hơn. Tôi mắng cho 1 trận rồi đành về. Để 2 ngày hôm sau mới đến, đến nơi chị lại bảo em chờ chị để chị viết, chị xin lỗi vì hôm trước chưa có hóa đơn. Than ôi chưa có thì bảo chưa có để đỡ phải mất công đến mà người ta phải nói dối mình và làm khổ mình đến thế.
Tôi đã đi khám bệnh thế đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét