Hôm nay chủ nhật bước ra phố chợt thấy lòng se lạnh. Nhớ 1 mùa đông năm xưa ngày nào cũng đi qua đường Trường Chinh mùi hoa sữa sộc vào mũi thơm nồng, hăng hắc. Nhớ bác Trần Anh Trang ở Nam Định lên chơi chép tặng bài thơ, thấm thoắt thế mà đã 11 năm rồi.
CON ĐƯỜNG NHỚ EM
Những chiếc lá bỏ quên từ mùa cũ
Trên con đường nhớ em
Thời gian bỏ quên câu thần trú
Gọi thầm mỗi đêm
Những cơn gió cất lên từ dòng sông lạnh
Thổi vào ký ức con đường
Thổi vào bước chân vồi vội
Thổi vào câu thơ xa xôi
Trên con đường đằng đẵng
Bóng em nhỏ như dấu chấm cuối trời.
CON ĐƯỜNG NHỚ EM
Những chiếc lá bỏ quên từ mùa cũ
Trên con đường nhớ em
Thời gian bỏ quên câu thần trú
Gọi thầm mỗi đêm
Những cơn gió cất lên từ dòng sông lạnh
Thổi vào ký ức con đường
Thổi vào bước chân vồi vội
Thổi vào câu thơ xa xôi
Trên con đường đằng đẵng
Bóng em nhỏ như dấu chấm cuối trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét