Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

Vu lan viết cho mẹ

Thưa mẹ,
Nhân dịp vu lan con chúc mẹ luôn mạnh khỏe và sáng suốt, tiếp tục là điểm tựa cho chúng con tiến lên phía trước. Mẹ là người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời chúng con. Bố mất sớm, không có nỗi đau mất mát nào lớn hơn thế nhưng mẹ vẫn trụ vững trên đôi vai hơn 1 mẫu ruộng để nuôi chúng con ăn học nên người. Nay cả 4 anh em con đã lớn những chưa làm được gì nhiều để báo đáp cho mẹ. Lúc nhỏ chúng con chưa hiểu hết được nhưng lo toan vất vả của mẹ nên có lúc đã làm mẹ buồn nhưng mẹ hãy yên tâm mỗi đứa chúng con tuy lựa chọn những con đường khác nhau nhưng luôn sống xứng đáng với những đạo lý mà bố mẹ đã dạy chúng con. Con viết những dòng này để lại cho cháu nội của mẹ khi lớn lên hiểu được tấm lòng và sự hy sinh của mẹ và bà nội nhiều hơn.

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

Sinh nhật 33 tuổi ngồi viết cho con

Hôm nay thứ Sáu ngày 13 bố sang tuổi mới. Hai bố con cùng sinh ngày 13. Vậy là bố đã 33 xuân xanh rồi. Thời gian trôi đi nhanh quá, thấm thoắt ngày nào còn chả biết bố sinh ngày nào. Giấy tờ ghi 10/7, hồi ông nội còn sống thì nhớ ngày dương thành 10/8 tra mãi rồi cũng ra ngày sinh thật của bố là 13/8. 

33 xuân dong duổi cuộc đời đã qua mấy chặng trường chinh tìm minh chủ. Tìm mãi chưa thấy minh chủ đâu đẻ được con bố lấy tên là Minh Quân để thỏa lòng mơ ước. Hôm nay sinh nhật bố sực nhớ lại mùa thu năm nào thời phổ thông mới chân ướt chân dáo ra Hà Nội học ngày đạp xe đi mấy chục cây số, cơm chả có mà ăn, đêm ngủ mưa dột ướt giật cả mình, suốt cả mùa hè chỉ mơ có 1 bữa cơm kho cá mè với muối trắng, thèm bát canh cua bà nội nấu.
Ông nội mất sớm, 18 tuổi bố chập chững vào đời tung hoành ngang dọc đất thủ đô kiếm tiền ăn học có ngày cơm chan nước mắt nhưng vẫn đạp mọi khó khăn đêm về chong đèn đọc sách. Ra trường đi làm quần quật xoay đủ đường kiếm miếng ăn vẫn đam mê hoạt động xã hội cống hiến hết mình. Bà nội suốt ngày nói "vác tù và hàng tổng". Đúng là 1 thời oanh liệt.

Trải qua bao hành trình vất vả nay nhìn lại vẫn thấy mình bố có lỗi với bà nội già và các chú, có lỗi với mẹ và con vì chưa làm được gì nhiều để đem lại hạnh phúc cho mọi người. Bao năm cứ bay bổng mãi đến khi có con bố mới ngộ được ra đạo "bây giờ bố có thể bán tăm, buôn nước mắm hay đi buôn bán tả pì lù mà có tiền cho con ăn học bố cũng làm".

33 đọc là ba ba cũng là tiếng cún nó gọi bố. Cún ngủ rồi, đặt lưng là say tít giống hết bố.
Cuộc đời ông nội vất vả rồi đi sớm không được chứng kiến bố và các chú thành đạt, bà nội cũng đã hy sinh cả tuổi xuân cho bố và các chú ăn học. Bây giờ đến lượt mình bố sẽ làm tất cả vì con.