Thứ Tư, 6 tháng 8, 2008

HÃY CHUNG TAY THẮP SÁNG ƯỚC MƠ CỦA CHÀNG TRAI LIỆT CẢ HAI CHÂN GIỎI TOÁN

 

HÃY CHUNG TAY THẮP SÁNG ƯỚC MƠ CỦA CHÀNG TRAI LIỆT CẢ HAI CHÂN GIỎI TOÁN

 

Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất nghèo Nho Quan - Ninh Bình, từ bẩm sinh, Vũ Đức Sơn liệt cả hai chân. Hoàn cảnh quá éo le. Từ khi còn nhỏ, bố đã bỏ 2 mẹ con Sơn đi đâu biệt tích. Sau này, có người kể rằng ông đã đi lấy vợ khác và sinh sống ở một nơi rất xa xôi. Rồi mẹ lại đi bước nữa, bỏ lại Sơn bơ vơ với bà ngoại già yếu. Lớn lên trong tình yêu thương của bà ngoại và làng xóm, cậu bé Sơn lại rất thông minh. Từ khi mới đi học, cậu đã tỏ ra có năng khiếu các môn tự nhiên, đặc biệt là môn Toán. Suốt những năm học cấp 1, cấp 2, cậu đều đạt học sinh giỏi và trở thành học sinh lớp chuyên Toán của trường Trung học phổ thông Lương Văn Tụy - Ninh Bình. Trong những năm tháng ấy, với tình yêu thương vô bờ bến của bà ngoại, thầy cô và các bạn, Sơn luôn học giỏi và thành viên của đội tuyển thi học sinh giỏi quốc gia môn Toán. Trên các trang báo Toán học tuổi trẻ, cái tên Vũ Đức Sơn đã trở nên quen thuộc với nhiều bạn trẻ yêu Toán.

Với những kết quả học tập xuất sắc, năm 1996 Sơn thi đỗ vào ngành Toán của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên - ĐHQGHN. Những năm tháng dưới mái trường đại học, xa gia đình, Sơn càng gặp khó khăn hơn. Tuy nhiên, nhờ sự đùm bọc của bạn bè, thầy cô và những người xung quanh đã tiếp thêm nghị lực cho Sơn vượt qua gian khó. Những chiếc xe đạp của các bạn cùng phòng trong kí túc xá ngày ngày chở những ước mơ của Sơn và những khát vọng ngày càng bay xa. Mong ước của Sơn là sau này sẽ trở thành một nhà nghiên cứu, một thầy giáo dạy Toán cho các thế hệ học trò nhỏ.

Cuộc sống yên bình tưởng chừng như thuận buồm xuôi gió. Thế rồi một ngày Sơn bị ốm nặng, không đi học được. Không thi kịp bạn bè và cuộc sống khó khăn, cứ đầy Sơn lùi dần so với các bạn. Bạn bè ngày ra trường mỗi đứa một phương, mỗi người một việc. Còn Sơn bơ vơ không biết đi đâu về đâu.

Bao năm tháng mệt nhoài kiếm kế sinh nhai, vất vả lắm Sơn mới tìm được một công việc mà mình đã theo đuổi là dạy Toán cho lũ trò nhỏ. Không đi lại được, nhưng Sơn luôn vượt mọi khó khăn, truyền thụ hết cho các học trò những bài Toán khó, những phương pháp giải hay. Biết thầy Sơn không đi lại được nên lớp lớp học trò vẫn tự tìm đến thầy “tầm sư học đạo”. Dưới căn phòng chật hẹp 391 Lương Thế Vinh, các học trò của thầy Sơn cứ lần lượt trưởng thành. Ngoài giờ làm việc, Sơn còn dành thời gian để viết sách. Cuốn sách đầu tay viết về phương pháp tư duy Toán học phổ thông Sơn mong muốn sẽ sớm được xuất bản trong năm tới.

Rồi tai họa lại ập đến với cậu. Trong một lần về thăm quê, cậu được tin mẹ bị tai nạn rạn xương cột sống, phải nằm liệt ở bệnh viện. Vậy là số tiền nhỏ bé cậu dành dụm được, Sơn lại dồn hết để chữa bệnh cho mẹ. Cùng lúc ấy, lớp học sinh của cậu cũng vừa thi xong đại học thế là cậu lại bị đẩy vào tình cảnh khốn khó. Dù trong hoàn cảnh như vậy nhưng cậu vẫn khát khao sẽ trụ nghề dạy học và nuôi dưỡng ước mơ trở thành một nhà nghiên cứu Toán học và mong muốn tự lập trong cuộc sống của mình.

Hiện nay, Sơn đang rất khó khăn. Dù Sơn không muốn phiền người khác nhưng tôi vẫn viết bài này mong mọi người hãy giang rộng vòng tay giúp đỡ Sơn bằng cách giới thiệu con, em mình đến số nhà 391 - Lương Thế Vinh đăng ký học Toán. Thông tin liên hệ xin gửi về Vũ Đức Sơn - Số nhà 391 - Lương Thế Vinh - Thanh Xuân - Hà Nội. Số điện thoại: 0979672552.

 

Sóng Hồng, 6/8/2008